Thứ Sáu, 8 tháng 6, 2012

Anh sẽ cùng em đến nơi xa nhất

ANH SẼ CÙNG EM ĐẾN NƠI XA NHẤT
                                                                                                                - Vương Văn (TQ)


Nhân vật chính trong câu chuyện này là hai chiếc lá. Một chiếc lá bàng và chiếc kia là một chiếc lá lộc vừng. Chúng đã không thể có cơ hội gặp nhau, nếu như … Có lẽ là duyên chăng, mà đã khiến cho giữa chúng nảy sinh một tình yêu mà không ai nghĩ có thể thuộc về chúng.
A
Bên khuôn hồ trong vắt, một con đường nhỏ với hai hàng cây bàng cao lớn khiến cho nó trở nên thật yên tĩnh và thanh bình giống như một chốn đào nguyên xa rời hẳn sự ồn ào nơi phố xá. Những cây bàng trồng bên đường thật thẳng thắn. Nhưng cũng giống như tất cả sự tĩnh lặng đều ẩn chứa một tiếng gào thét, tất cả những tứ nhạc đều tồn tại một âm thanh không hài hoà, ở đó cũng có một sự không chỉnh tề, không quy tắc: bên một gốc bàng xù xì thô ráp, có một cây lộc vừng nhỏ mọc lên. Vì chúng rất gần nhau, nên qua vài năm lớn lên, hai vòm lá của hai cái cây đã có những cành đan xen với nhau, những lớp lá đã loà xoà chạm vào nhau. Thế rồi vào một đêm lặng gió, khi những chiếc lá đã ngủ yên, một chú nhện đã bò lên cây bàng, và dệt một tấm lưới thật đẹp giữa hai nhân vật chính của chúng ta. Sáng sớm hôm sau, chiếc lá bàng bừng mở mắt, và phát hiện mình đã bị tấm lưới nhện dính chặt với một chiếc lá lộc vừng xa lạ. Chiếc lá lộc vừng đối diện thật trẻ trung, với một màu xanh mướt toả bừng lên hơi thở của cuộc sống. Chàng lá bàng không thể không thừa nhận vì sự xuất hiện của cô nàng lộc vừng mà trái tim nó như đập nhanh hơn hẳn mọi ngày.
B

"Xin chào, anh lá bàng cao lớn" - nàng lộc vừng cất lời chào chiếc lá lớn như một bàn tay trước mắt. Chàng cũng cúi mình thật lịch lãm. "Chiếc lưới này thật chắc, cứ đứng lặng với nó thế này thì buồn lắm, mình trò chuyện với nhau nhé!" Chàng lá bàng vui vẻ nhận lời ngay. Tim nó đập rộn ràng. Nhìn tấm lưới chằng chịt phức tạp giữa mình với nàng lộc vừng, trong lòng nó hơi lo lắng. "Này…" lá lộc vừng nói to bên tai nó, "Trong lúc nói chuyện với một cô gái mà anh lại để tâm đi đâu thế, đó không phải là việc một người lịch sự làm đâu đấy." Lá bàng giật mình, chợt thấy mình đã thất thố, nó cuộn mép lá, bật cười hì hì trông thật ngốc nghếch. Vừa nãy nó đang nghĩ đến một câu chuyện vẫn được lưu truyền trong đám lá bàng với nhau, câu chuyện kể rằng một chiếc lá đã đem lòng yêu một con bướm, thời khắc cuối cùng con bướm đến bên chiếc lá là lúc nào thì không rõ nữa. Nó đến rồi đi, chiếc lá cứ trông ngóng bóng hình của bướm, để rồi mình thì đã bị tuyết trắng phủ kín lúc nào không biết. Chàng thấy chiếc lá ấy thật ngu xuẩn, chỉ vì cái tình yêu mà từ xưa đến nay chẳng bao giờ thuộc về giới thực vật mà lại đem cả tính mạng ra để chống lại số mệnh đã định.

Lá lộc vừng vẫn đang hào hứng nói, những chủ đề nàng nói đến cũng giống y như nàng, tràn đầy sức sống và tung tăng khắp bốn phương. Điều ấy khiến chàng lá bàng chỉ ứng đối thôi đã mệt toát cả mồ hôi. Nàng chẳng rõ cố ý hay vô ý, còn đưa ra cho chàng hàng loạt câu hỏi về đủ thứ lĩnh vực: về cuộc sống, về tự nhiên, về tình yêu … Lá bàng thực sự ngạc nhiên về độ khó và độ sâu sắc của các câu hỏi ấy. Chàng phát huy tất cả các tế bào có thể sử dụng để suy nghĩ, và cẩn thận từng từ từng câu đáp lại, cuối cùng thì cũng giải quyết được đống câu hỏi của nàng.

"Không ngờ anh đúng là một chiếc lá đầy vẻ đẹp bên trong đấy! Anh không sợ em sẽ yêu anh hay sao?" Giọng nàng nói nhẹ nhàng, vậy mà như "một tiếng nổ kinh người". Chàng nghe được câu này, chỉ kém chút nữa thì rơi từ trên cành xuống đất. Lá lộc vừng cười khanh khách, tiếng cười thật vang thật giòn. Chàng nhìn nàng cười, trong lòng như si dại.


C

Những ngôi sao treo trên bầu trời đêm, những con chim cũng trở về tổ ấm. Lá lộc vừng trong lòng cảm thấy thật thư thái, chưa hề có chút gì tỏ ý muốn đi nghỉ. Nàng cất tiếng hát một bài hát, giọng hát của nàng thật nhẹ, nhưng lại có thể truyền tới tận những nơi thật xa. Tiếng hát bay qua mặt hồ, nhẹ nhàng như múa lên mặt sóng. Nàng mỉm cười dừng lại, như nhìn thấy sự kinh ngạc khó tả trên khuôn mặt chàng. "Em hát xong rồi, đến lượt anh đó."

Lá bàng sợ nhất là hát, chàng không có cái năng khiếu ấy. Để khỏi phải hát, chàng quay ra đem tình lý thuyết phục nàng để nàng bỏ cái suy nghĩ "đáng sợ" ấy đi. "Nếu anh không hát, em sẽ không chơi với anh nữa đâu, thật đấy." Lá lộc vừng nhìn thẳng vào chàng vẻ rất cương quyết. Thôi được, hát thì hát, cứ cho da mặt dầy thêm một chút là không xấu hổ. Lá bàng suy nghĩ hồi lâu. Chàng chọn bài hát "Sao nói được lời yêu", hắng giọng mấy lần, rồi hát: "…Sao nói được lời yêu, trong lòng anh thật khó thốt lên lời, nếu có thể ôm em vào lòng, anh sẽ nén tim mình không bật khóc…" Lần ấy quả là chàng đã hát hay một cách khó hiểu. Có lẽ nhạc sĩ đã viết bài hát quá hay chăng, hay là những lời ấy đã được thốt ra từ chính trái tim chàng, ai rõ được nhỉ? Từ lúc tiếng hát của chàng cất lên cho đến lúc kết thúc, nàng cứ tròn miệng nhìn chàng đăm đắm.

Một khoảng trống im ắng, nàng chợt quay người lại, chiếc lá xanh non tươi mới của nàng nhẹ nhàng ngả vào chiếc lá to rộng như một bàn tay của chàng và chìm vào giấc ngủ êm đềm. Gần sáng, trời đổ một trận mưa bất chợt, để cho nàng khỏi lạnh, chàng cúi mình dùng chiếc lá lớn của mình để che cho toàn thân nàng khỏi ướt. "Đêm nay anh không cần những giấc mơ, anh đã có em rồi!" Nghe những hơi thở nhẹ nhàng và bình yên của nàng, chàng thốt lên. Hôm sau, chàng ốm - chàng bị cảm nặng và thắt lưng đau buốt …

D

Đó là những ngày chàng và nàng sống thật hạnh phúc, đến ông trời trông thấy họ cũng phải phát ghen. Năm ấy mùa đông đến sớm một cách đặc biệt, lại còn mang theo những trận gió bắc thật lạnh giá. Lá lộc vừng đã không còn cái màu xanh non tơ nữa, quanh những mạch lá đã có những sắc hồng, chỉ có mép ngoài là còn lưu những điểm xanh. Cuống lá của nàng đã có vẻ lung lay, nàng hiểu, cái ngày mình sẽ theo gió bay đi không còn xa nữa.

"Cảm ơn anh đã ở bên em trong suốt thời gian dài như vậy" - nàng có vẻ đau buồn. "Anh sẽ cùng em tới nơi xa nhất, hãy tin anh" - chàng ráng hết sức nói. Nàng không thể ngăn được những giọt lệ đã đong đầy trong khoé mắt, lần đầu tiên nàng khóc trước mặt chàng. Chàng muốn cười một tiếng thật sảng khoái để an ủi nàng, nhưng chàng không làm được. Để che những luồng gió rét cho nàng, chàng dường như phải gượng hết sức mình. Tấm lá vốn to lớn như vậy nhưng không thể mở rộng ra được hết, phần lớn đã khô vàng rồi, chỉ còn dựa vào một vệt xanh còn lại trên mạch lá chính để duy trì mà thôi.

Do dự mãi, chàng mới kể cho nàng nghe câu chuyện về chiếc lá và con bướm, rồi nói cho nàng nghe cách nghĩ của mình về chiếc lá. "Ngu ngốc! Anh đúng là một kẻ đại ngốc không hơn không kém! Ai bảo rằng tình yêu nhất định không thuộc về chúng ta? Nếu như anh đi tìm nó, anh cũng có thể có được hạnh phúc." - Trên má nàng hai hàng lệ lăn dài, vô cùng xúc động. Rồi một khoảng im lặng. "Nếu như anh nói anh yêu em, em cho anh là kỳ không?" - Chàng thận trọng hỏi. "Một anh chàng ngốc như anh mà cũng có lúc rất đáng yêu đấy!" Nàng nghiêng chiếc lá đã trở lên đỏ thắm nhẹ nhàng ngả vào lòng chiếc lá đã khô vàng của chàng, chẳng còn để ý đến những bông tuyết đã bay đến bên mình. Lại là một khoảng im lặng. Hai chiếc lá đã rơi khỏi cuống lá, và cứ như vậy, chúng ôm nhau bay rơi xuống mặt đất.

Gió bắc lại thổi, chúng lại được đưa lên thật cao, chiếc lưới nhện đã không còn, nhưng chúng vẫn chưa hề rời xa nhau … Hai chiếc lá rơi xuống giữa lòng hồ, nơi ấy chỉ có chúng mà thôi. "Anh đã nói, anh sẽ cùng em đến nơi xa nhất!" Chiếc lá bàng dùng những sức lực cuối cùng, kết thúc câu chuyện tình không ai có thể hay biết. Hai chiếc lá được gió lạnh thổi lăn trên mặt hồ phẳng lặng, giống như một cặp múa vũ ba lê, đang nhảy múa một điệu múa của cuộc đời, một điệu múa của tình yêu.

Sang năm sẽ lại có những mầm xanh mới, sẽ lại có những sợi tơ nhện, và đương nhiên như vậy, cũng sẽ có những tình yêu …

(CHĐ dịch)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét