Thứ Tư, 18 tháng 10, 2017

Hội Chân Thi - Nguyên Chẩn

《會真詩》
元稹

微月透簾櫳,螢光度碧空。
遙天初縹緲,低樹漸蔥蘢。
龍吹過庭竹,鸞歌拂井桐。
羅綃垂薄霧,環珮響輕風。
絳節隨金母,雲心捧玉童。
更深人悄悄,晨會雨濛濛。
珠瑩光文履,花明隱繡龍。
瑤釵行彩鳳,羅帔掩丹虹。
言自瑤華浦,將朝碧玉宮。
因遊洛城北,偶向宋家東。
戲調初微拒,柔情已暗通。
低鬟蟬影動,回步玉塵蒙。
轉面流花雪,登床抱綺叢。
鴛鴦交頸舞,翡翠合歡籠。
眉黛羞偏聚,唇朱暖更融。
氣清蘭蕊馥,膚潤玉肌豐。
無力慵移腕,多嬌愛斂躬。
汗流珠點點,髮亂綠葱葱。
方喜千年會,俄聞五夜窮。
留連時有恨,繾綣意難終。
慢臉含愁態,芳詞誓素衷。
贈環明運合,留結表心同。
啼粉流清鏡,殘燈遶暗蟲。
華光猶苒苒,旭日漸曈曈。
乘鶩還歸洛,吹簫亦上嵩,
衣香猶染麝,枕膩尚殘紅。
冪冪臨塘草,飄飄思渚蓬。
素琴鳴怨鶴,清漢望歸鴻。
海闊誠難度,天高不易衝。
行雲無定所,蕭史在樓中。

Phiên âm:
Vi nguyệt thấu liêm lung;
Huỳnh quang độ bích không.
Dao thiên sơ phiếu diểu;
Đê thụ tiệm thông lung.
Long xuy quá đình trúc;
Loan ca phất tỉnh đồng.
La tiêu thùy bạc vụ;
Hoàn bội hưởng khinh phong.
Giáng tiết tùy kim mẫu;
Vân tâm phủng ngọc đồng.
Canh thâm nhân tiễu tiễu;
Thần hội vũ mông mông.
Châu oánh quang văn lý;
Hoa minh ẩn tú long.
Dao thoa hành thái phượng;
La bí yểm đan hồng.
Ngôn tự Dao Hoa phố;
Tương triều Bích Ngọc cung.
Nhân du Lạc Thành bắc;
Ngẫu hướng Tống gia đông.
Hí điều sơ vi cự;
Nhu tình dĩ ám thông.
Đê hoàn thiền ảnh động;
Hồi bộ ngọc trần mông.
Chuyển diện lưu hoa tuyết;
Đăng sàng bão ỷ tùng.
Uyên ương giao hĩnh vũ;
Phỉ thúy hợp hoan lung.
Mi đại tu thiên tụ;
Thần chu noãn cánh dung.
Khí thanh lan nhị phức;
Phu nhuận ngọc cơ phong.
Vô lực dung di uyển;
Đa kiều ái liễm cung.
Hãn lưu châu điểm điểm;
Phát loạn lục thông thông.
Phương hỉ thiên niên hội;
Nga văn ngũ dạ cùng.
Lưu liên thời hữu hận;
Khiển quyển ý nan chung.
Mạn kiểm hàm sầu thái;
Phương từ thệ sách trung.
Tặng hoàn minh vận hợp;
Lưu kết biểu tâm đồng.
Đề phấn lưu tiêu kính;
Tàn đăng nhiễu ám trùng.
Hoa quang do nhiễm nhiễm;
Húc nhật tiệm đồng đồng.
Thừa vụ hoàn quy Lạc;
Xuy tiêu diệc thướng Tung.
Y hương do nhiễm xạ;
Chẩm nhị thượng tàn hồng.
Mịch mịch lâm đường thảo;
Phiêu phiêu tứ chử bồng.
Sách cầm minh oán hạc;
Thanh Hán vọng quy hồng.
Hải khoát thành nan độ;
Thiên cao bất dị xung.
Hành vân vô xứ sở;
Tiêu Sử tại lâu trung.



Dịch thơ:
Gặp Tiên

Trăng mờ soi lọt rèm song;
Chập chờn ánh đóm bầu không qua rồi.
Trời xa thấp thoáng vừa coi;
Muôn tàn cây thấp lần hồi xanh trong.
Ngâm nga sân trúc tiếng rồng;
Giọng oanh phơ phất ngô đồng giếng thu.
Áo là buông rủ sương mờ;
Leng keng vòng ngọc nhẹ hờ gió lay.
Theo vương mẫu, ngọn cờ bay;
Vấn vương ngọc nữ bóng mây la đà.
Canh khuya vắng lặng người qua;
Sớm ngày gặp gỡ nhạt nhòa mưa rơi.
Hài văn sắc ngọc chói ngời;
Rồng thêu ẩn hiện, sáng tươi hoa lồng.
Thoa cài cánh phượng linh lung;
Khăn là rờ rỡ, cầu vồng phủ che.
Dao Hoa, rằng tự ấy đi;
Sắp sang Bích Ngọc cung kia lạy chầu.
Lạc Thành nhân ghé qua mau;
Phía đông nhà Tống, ghé vào ngẫu nhiên.
Cợt đùa, thoáng cự trước tiên;
Mà nhu tình đã thuận êm trong lòng.
Cúi đầu cho cánh trâm rung;
Quay lưng khiến bụi ngọc tung gót hài.
Ngoái nhìn, vẻ tuyết hoa tươi;
Bước lên giường nệm, chung ngồi ôm chăn.
Uyên ương ghé cổ ái ân;
Đôi con phỉ thúy hợp hoan trong lồng.
Ngượng ngùng nhíu chặt mày cong;
Môi son ủ ấm, càng nồng càng say.
Hương lan sực nức đâu đây;
Nhuận tươi như ngọc, sẵn bày làn da.
Điệu đà tay ngại nhích qua;
Khép mình bao vẻ kiêu sa yêu kiều.
Mồ hôi giọt giọt châu gieo;
Vấn vương tóc rối mướt đều vẻ xanh.
Ngàn năm mừng gặp duyên lành;
Đã nghe khoảnh khắc năm canh hầu tàn.
Dùng dằng thời khắc có ngần;
Ý tình quyến luyến khôn phân cho cùng.
Ủ ê mặt, vẻ sầu đong;
Mấy lời thề nguyện tình chung tỏ bày.
Tặng vòng hội hợp mong ngày;
Dải đồng tâm, để người hay tâm đồng.
Phấn vương ngấn lệ gương trong;
Đèn tàn chấp chới bay vòng bướm đêm.
Ánh trăng vằng vặc còn xem;
Mà ra nắng sớm đã lên tỏ mờ.
Kẻ về sông Lạc, cánh cò;
Thổi tiêu người lại chơi bờ núi Tung.
Áo còn hương xạ đượm nồng;
Gối còn in dấu son hồng chưa phai.
Bên ao cỏ biếc phủ dài;
Lông chông ngán nỗi bãi ngoài phiêu diêu.
Vặn đàn ai oán hạc kêu;
Trông dòng Ngân Hán, ngóng theo cánh hồng.
Vượt qua bể rộng khó lòng;
Chín trùng trời thẳm dễ xông được nào.
Mây bay ai biết về đâu;
Một chàng Tiêu Sử trong lầu mà thôi.

Thứ Hai, 2 tháng 10, 2017

Cao Dương Đài - Chu Di Tôn

高陽臺
橋影流虹,湖光映雪。翠簾不捲春深。
一寸橫波,斷腸人在樓陰。
游絲不繫羊車住,倩何人,傳語青禽。
最難禁,倚遍雕闌,夢遍羅衾。

重來已是朝雲散。悵明珠珮冷,紫玉煙沉。
前度桃花,依然開滿江潯。
鍾情怕到相思路。盼長堤,草盡紅心。
動愁吟,碧落黃泉,兩處誰尋?

Cao Dương Đài

Kiều ảnh lưu hồng, hồ quang ánh tuyết, thúy liêm bất quyển xuân thâm.
Nhất thốn hoành ba, đoạn trường nhân tại lâu âm.
Du ti bất hệ dương xa trụ, thiến hà nhân truyền ngữ thanh cầm?
Tối nan câm,
ỷ biến điêu lan, mộng biến la khâm.
Trùng lai dĩ thị triêu vân tán, trướng minh châu bội lãnh, Tử Ngọc yên trầm.
Tiền độ đào hoa, y nhiên khai mãn giang tầm.
Chung tình phạ đáo tương tư lộ, phán trường đê thảo tận hồng tâm.
Động sầu ngâm,
Bích lạc hoàng tuyền, lưỡng xứ thùy tầm?

Dịch nguyên điệu:

Cầu bóng ánh vồng, hồ soi sắc tuyết, rèm xanh chẳng cuốn xuân nồng.
Sóng mắt đưa ngang, đoạn trường người ở lầu hồng.
Tơ trời chẳng níu xe dê được, nhủ chim xanh, ai giúp cho không?
Khó ngăn lòng,
Tựa khắp lan can, mộng khắp mền nhung.
Lại qua thôi đã tan mây sớm, tủi minh châu đeo lạnh, ngọc tía khói lồng.
Năm ngoái hoa đào, còn đây đua nở mom sông.
Chung tình sợ nẻo tương tư bước, ngóng đê dài, cỏ thảy tâm hồng
Tiếng sầu rung,
bích lạc hoàng tuyền, người ở đâu cùng?



Chu Di Tôn (1629 – 1709), tự Tích Xưởng, hiệu Trúc Trạ, Khu Phương, đến cuối đời lại lấy biệt hiệu là Tiểu Trường Lô Điếu Ngư Sư, Kim Phong đình trưởng, người Tú Thủy, Triết Giang, là nhà thơ, nhà viết từ, nhà tàng thư, học giả cuối đời Minh, đầu đời Thanh. Năm Kỷ mùi, Khang Hi thứ 18 (1679) thi đậu khoa bác học hồng từ, được làm chức kiểm thảo, đến năm Khang Hi 22 (1683) vào Trực Nam thư phòng, từng tham gia biên soạn Minh Sử. Ông tinh thông kinh sử, trong lĩnh vực thơ ca, cùng với Vương Sĩ Trinh được coi là hai bậc đại tông nam bắc. Từ của Chu Di Tôn có phong cách thanh nhã đẹp đẽ, là người sáng lập Triết Tây từ phái, cùng với Trần Duy Tùng được gọi chung là “Chu Trần”.

Bài từ “Cao Dương Đài” của Chu Di Tôn nguyên có lời tựa rằng:
“Diệp Nguyên Lễ người Ngô Giang, thuở còn trẻ từng đi qua cầu Lưu Hồng, có người con gái đứng ở trên lầu, trông thấy Diệp, rất ái mộ, cuối cùng sinh ốm tương tư mà chết. Đúng lúc nàng hấp hối sắp qua đời, thì Diệp lại qua trước cửa nhà. Mẹ cô gái đem lời cô trước lúc lâm chung nói cho Diệp biết, Diệp bèn vào nhà mà khóc, cô gái bấy giờ mới nhắm mắt. Bạn bè ta đều chép lại câu truyện đó, ta cũng viết lại chuyện ấy bằng bài từ này.”