高陽臺
橋影流虹,湖光映雪。翠簾不捲春深。
一寸橫波,斷腸人在樓陰。
游絲不繫羊車住,倩何人,傳語青禽。
最難禁,倚遍雕闌,夢遍羅衾。
重來已是朝雲散。悵明珠珮冷,紫玉煙沉。
前度桃花,依然開滿江潯。
鍾情怕到相思路。盼長堤,草盡紅心。
動愁吟,碧落黃泉,兩處誰尋?
Cao Dương
Đài
Kiều ảnh lưu
hồng, hồ quang ánh tuyết, thúy liêm bất quyển xuân thâm.
Nhất thốn
hoành ba, đoạn trường nhân tại lâu âm.
Du ti bất hệ
dương xa trụ, thiến hà nhân truyền ngữ thanh cầm?
Tối nan câm,
ỷ biến điêu
lan, mộng biến la khâm.
Trùng lai dĩ
thị triêu vân tán, trướng minh châu bội lãnh, Tử Ngọc yên trầm.
Tiền độ đào
hoa, y nhiên khai mãn giang tầm.
Chung tình
phạ đáo tương tư lộ, phán trường đê thảo tận hồng tâm.
Động sầu
ngâm,
Bích lạc
hoàng tuyền, lưỡng xứ thùy tầm?
Dịch nguyên
điệu:
Cầu bóng ánh
vồng, hồ soi sắc tuyết, rèm xanh chẳng cuốn xuân nồng.
Sóng mắt đưa
ngang, đoạn trường người ở lầu hồng.
Tơ trời chẳng
níu xe dê được, nhủ chim xanh, ai giúp cho không?
Khó ngăn
lòng,
Tựa khắp lan
can, mộng khắp mền nhung.
Lại qua thôi
đã tan mây sớm, tủi minh châu đeo lạnh, ngọc tía khói lồng.
Năm ngoái
hoa đào, còn đây đua nở mom sông.
Chung tình sợ
nẻo tương tư bước, ngóng đê dài, cỏ thảy tâm hồng
Tiếng sầu
rung,
bích lạc
hoàng tuyền, người ở đâu cùng?
Chu Di Tôn
(1629 – 1709), tự Tích Xưởng, hiệu Trúc Trạ, Khu Phương, đến cuối đời lại lấy
biệt hiệu là Tiểu Trường Lô Điếu Ngư Sư, Kim Phong đình trưởng, người Tú Thủy,
Triết Giang, là nhà thơ, nhà viết từ, nhà tàng thư, học giả cuối đời Minh, đầu đời
Thanh. Năm Kỷ mùi, Khang Hi thứ 18 (1679) thi đậu khoa bác học hồng từ, được
làm chức kiểm thảo, đến năm Khang Hi 22 (1683) vào Trực Nam thư phòng, từng
tham gia biên soạn Minh Sử. Ông tinh thông kinh sử, trong lĩnh vực thơ ca, cùng
với Vương Sĩ Trinh được coi là hai bậc đại tông nam bắc. Từ của Chu Di Tôn có
phong cách thanh nhã đẹp đẽ, là người sáng lập Triết Tây từ phái, cùng với Trần
Duy Tùng được gọi chung là “Chu Trần”.
Bài từ “Cao
Dương Đài” của Chu Di Tôn nguyên có lời tựa rằng:
“Diệp
Nguyên Lễ người Ngô Giang, thuở còn trẻ từng đi qua cầu Lưu Hồng, có người con
gái đứng ở trên lầu, trông thấy Diệp, rất ái mộ, cuối cùng sinh ốm tương tư mà
chết. Đúng lúc nàng hấp hối sắp qua đời, thì Diệp lại qua trước cửa nhà. Mẹ cô
gái đem lời cô trước lúc lâm chung nói cho Diệp biết, Diệp bèn vào nhà mà khóc,
cô gái bấy giờ mới nhắm mắt. Bạn bè ta đều chép lại câu truyện đó, ta cũng viết
lại chuyện ấy bằng bài từ này.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét