Hắn phóng xe vù vù trên quãng đường đê về phía cầu Sông Cái để sang thành phố. Trong đầu hắn lúc này đang ù lên bởi một câu hỏi: “Tiền! Làm sao để có tiền?” Đó là nỗi day dứt ám ảnh hắn từ ngày bị mất việc. Chợt trời tối sầm lại. Gió thổi ngày một mạnh dần, càng mạnh hơn khi hắn chạy xe ngược chiều. Từng nắm cát ném tung vào mắt hắn cay xè. “Quái! Trời đất lạ! Đang nắng đấy lại giông ngay!” Hắn đảo mắt nhìn quanh tìm một quán nước nào đó để vào trú tạm, nhưng cả một quãng đê dài tuyệt nhiên không có lấy một cái. May quá, cạnh bờ đê quãng trước hình như có một ngôi chùa nhỏ dưới mấy gốc muỗm xanh. Hắn phóng nhanh thêm một tí rồi ngoặt xe tạt vào cổng chùa.
Mưa
bắt đầu tuôn xối xả. Nước từ cây cau theo cái bẹ lá buộc ngang hông đổ ào ào
vào chum nước của nhà chùa. Hắn đứng nép dưới mái hiên với dãy cột xây gạch
viết đầy những chữ Nho bằng mực đen. Chắc hẳn những câu chữ ấy cũng có ý nghĩa
hay ho gì đó, nhưng bây giờ những người như hắn nhìn vào có khác gì bức vách,
chỉ thấy sợ. Trong chùa vọng ra tiếng tụng kinh gõ mõ đều đều, nho nhỏ, nghe
càng khắc khoải yết ớt trong tiếng mưa xối gió gào. Nước mưa lạnh ngấm vào da thịt làm hắn
so vai, tay ôm lấy ngực. Ghé mắt nhìn vào trong, thấy vài ánh đèn tỏa sáng ấm
áp, hắn đánh bạo bước vào. Vị sư già vẫn ngồi chăm chú tụng kinh gõ mõ. Bộ cà
sa ông khoác trên người có vẻ cũ kỹ, nhưng thật thanh sạch. Trên bệ cao, mấy
pho tượng Phật nhìn hắn với ánh mắt vừa hiền từ vừa nghiêm nghị, khiến hắn phải
tự động đưa hai tay chắp trước ngực. Nghĩ đến tình cảnh của mình, việc không,
tiền không, hắn thầm khấn nguyện: “Cầu xin đức Phật phù hộ độ trì …”
(Tranh của Lục Nghiễm Thiếu - T.Q) |
Trời chưa tạnh hẳn nhưng đã ngớt. Hắn lại tiếp tục phóng xe đi. Bánh xe vùn vụt trên con đường trơn nhoáng, nhớp nháp bùn đất. Bỗng mắt hắn sáng lên: “Ơ tiền!” – Ngay giữa đường là một cuộn tiền xanh buộc dây chun! Hắn phanh gấp, nhưng cái xe theo đà cứ chạy mãi lên một quãng. Hắn vừa lập cập quay xe, vừa nghĩ thầm: “Số đỏ rồi! Đúng là trời phật phù hộ …”
Kia!
Cuộn tiền kia rồi! Còn cách một đoạn ngắn nữa thì hắn nhìn thấy hai đứa trẻ chăn
trâu đang đứng gần đó. Chợt một đứa kêu to: “Ơ … Tiền! …” rồi lao ngay ra nhặt
lấy cuộn tiền chạy xuống dưới chân đê. Hắn quẳng xe vội vã đuổi theo thằng bé.
Thằng bé cũng dừng lại không chạy nữa. Hắn chạy đến, miệng thở hổn hển, nhưng vẫn
quát: “
-Thằng
kia! Trả lại tiền cho tao!” “
-Ơ!
Cháu nhặt được chứ! Mà có phải tiền của chú đâu?” “
-Tiền
tao đi mua hàng, đút túi chưa kịp mua, vừa mới đánh rơi, quay lại nhặt, mày lại
bảo là không phải của tao à? – Hắn quát, vẻ gay gắt.
-Sao
chú lại quát thế! Cháu nhặt chứ có ăn cắp đâu?
Thấy
thằng bé có vẻ xuôi xuôi, hắn đổi giọng dỗ dành: “Các em đi học ở trường cô
giáo vẫn dạy thế nào? Nhặt được của rơi phải trả lại người mất chứ! Thôi trả lại
cho anh xin, rồi anh sẽ thưởng cho em. Một trăm ngàn nhé?” Hắn chẳng hiểu vì
sao mình lại linh hoạt đến thế, ước chừng chỗ tiền ấy ít cũng phải năm trăm
ngàn!
-Thế
chú cứ đưa tiền đây! – Thằng bé nói, tay vẫn cầm cuộn tiền giấu ra sau lưng.
-Anh
vừa đánh rơi còn gì! – Hắn định rút ví, nhưng kịp nhận ra làm vậy sẽ lộ - Cứ
đưa đây rồi anh cho.
-Không!
Chả lẽ chú không còn đồng nào trong túi à? – Thằng bé hất hàm nhìn túi quần hắn
cứ như là biết rõ.
Hắn
móc túi, may quá, có một tờ hai mươi ngàn đút ở đấy. Thằng bé cầm tờ tiền dè bỉu:
“Có mỗi thế này thôi á?” Hắn dốc ngược cái túi quần như để chứng minh, vét nốt
mấy ngàn đồng lẻ đưa cho thằng bé, bảo: “Đấy nhá, tao không còn đồng nào nữa
đâu!”
Thằng
bé cầm nốt mấy ngàn, rồi ném trả cuộn tiền xuống đất, ù té chạy. Nhanh như chớp,
hắn vội cúi xuống nhặt và kịp nhận ra đó là một cuộn tiền âm phủ! Tức giận, bất
ngờ, làm cơ mặt hắn giật giật, đỏ bừng rồi tái nhợt … Ngẩng nhìn lên thì thằng
bé đã chạy tít tận đằng xa, phía những cây gạo đang đơm hoa đỏ. Nó ngoảnh đầu, nói với lại:
“Cút đi! Đáng đời đồ tham lam!”
Câu
nói của thằng bé làm toàn thân hắn chùng
nhão. Hắn không đuổi theo thằng bé. Lúc nặng nhọc trèo lên đến lưng đê, cậu bé
còn lại quay sang hỏi hắn vẻ thành thực: “Nó có trả lại cho chú không ạ?” Không
hiểu cậu bé kia hỏi vậy là ý thế nào, hắn không đáp, chỉ lặng lẽ quay mặt
nhìn lên trên đê. Chợt hắn sửng sốt: trên mặt đê vị sư già đang chậm rãi chống
cây gậy trúc, tà áo cà sa phấp phới bay trong gió. Đầu ông đội chiếc nón tu lờ.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy chiếc nón chỉ được đọc trong truyện cổ tích ấy! Nắng
đã lại ấm áp chan hòa sau cơn mưa gió.
C.H.Đ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét