Bạn
đi du lịch xa nhà, ở một quán trọ nhỏ trong một thị trấn nhỏ vắng vẻ nào đó, gặp
đúng ngày trời mưa tầm tã, và cơn mưa triền miên đáng ghét ấy nhốt chặt bạn
trong phòng. Mở khóa ba lô ra, ôi chao, thật đen đủi: cuốn sách bạn dự định
mang theo bên mình lại quên mất ở nhà rồi! Đó là cảm giác đáng tiếc mà những
người hay phải đi xa nhà vẫn thường gặp phải. Bạn phải làm thế nào? Thân ở quê
người, xa lạ không bè bạn, trong tay không có sách, một mình ngồi đối diện với
màn mưa ngoài cửa sổ, cảm giác buồn tẻ khi ấy không biết là đến thế nào! Nhưng
với tôi thì, ồ, tôi tự có cách của mình!
Trước
khi nói ra cách của tôi là gì, trước hết xin để tôi nói cho các bạn hay từ đâu
mà tôi có nó.
Trong
thời kỳ Văn cách, nhà tôi bị cướp phá sạch trơn. Tàng thư với hơn ngàn cuốn
sách, bị những kẻ phản cách mạng xé, hủy, phóng hỏa đốt rụi. Sau khi bị lục phá
nhà rồi, lúc nhặt nhạnh thu dọn lại những đồ dùng gia dụng sứt mẻ vỡ nát, những
cuốn sách tàn và những tờ giấy trang sách lẻ tẻ rời rạc vương vãi khắp nơi tôi
cũng trân trọng tiếc nuối mà không quản ngại gom nhặt lại, chỉnh lý, khâu đóng,
những chỗ rách rời đều dán bằng giấy kính. Những cuốn hoàn chỉnh chẳng có bao
nhiêu, mà quyển rách giấy rời thì cả một bao to. Gặp lúc buồn tình rảnh rỗi,
thì tôi lại lấy ra đọc. Đọc sách cũng như nghe nhạc, một khi đã đắm chìm vào đó
thì tựa hồ được bước vào một thế giới khác: lúc thì như sống trong thời hoang
sơ viễn cổ, khi thì như dạo bước nơi dị quốc khác tục, lúc thì đứng trước cảnh
chiều hôm mây ráng, khi thì thâm nhập vào cuộc sống muôn màu. Khoảnh khắc, bao
nhiêu phiền não khốn đốn trong lòng cho đến cảnh tường đổ cửa long bốn xung
quanh đều biến mất cả. Thế giới trong sách và thế giới trong lòng hòa với nhau
làm một – những buồn khổ của nhân vật đuổi hết những buồn khổ của mình, những
căng thẳng trong câu chuyện thay thế cho những căng thẳng trong hiện thực, ngay
cả những tình cảm đau thương buồn tủi cũng thay hình đổi dạng. Nghệ thuật thẩm
mỹ hóa tất cả mọi thứ, xấu cũng là một kiểu đẹp, trong nghệ thuật “thẩm xú”
cũng là “thẩm mỹ”, cũng là một sự thưởng thức.
Nhưng,
tôi trước nay chưa từng coi sách là một người bạn chơi nhàn cùng giết thời gian
với mình, mà nhận định rõ đó là một người bạn chân chính giúp tôi mạnh mẽ và
sâu sắc hơn. Bạn đọc sách, đặc biệt là những danh tác, thì ấy chính là bạn đang
được giao tiếp trò chuyện với một hiền nhân, một trí giả kiệt xuất trong lịch sử
nhân loại! Những bậc hiền nhân trí giả ấy viết sách, hoặc là để tìm kiếm sự thấu
hiểu của người khác; hoặc là để tìm kiếm con đường nhân thế và chân lý cuộc đời.
Bất luận châm ngôn của họ có liên hệ được với kinh nghiệm cuộc đời của bạn hay
không, thì cảm nhận về sự thông tuệ của họ cũng thúc đẩy ngộ tính của bạn, hay
là tài hoa và tư tưởng thiên tài của họ lập tức soi rọi thông suốt cho đầu óc
mông lung hỗn độn của bạn – trong óc bạn dường như bỗng nhiên biến thành một
bóng đèn phát sáng nhờ có luồng điện chạy qua – họ chẳng phải là người bạn tinh
thần quý báu nhất của bạn hay sao?
Nửa
cuốn “Jean Christophe”[1]
tưởng chừng tôi đã đọc nát, những tờ rời rạc của những cuốn thơ ca trong và
ngoài nước cũng đều thuộc nằm lòng. Nhưng, đọc những cuốn tàn thư không đầu
không cuối lại có một nếm trải riêng, giống như khi đối diện với bức tượng thần
Vệ Nữ bị cụt mất cánh tay, bạn sẽ tự nhiên dùng trí tưởng tượng đẹp nhất của
mình để lắp đặt thêm vào cho nó trở nên hoàn thiện. Số phận của những nhân vật
trong sách, vì mất trang, thiếu chương, không biết kết cục thế nào, nhưng tôi
không cảm thấy khó chịu, mà ngược lại dùng trí tưởng tượng của mình mà tiếp tục
phát triển nó, hoàn thành nó. Tôi chiếu theo ý chí của chính mình mà giả tưởng
ra diễn biến thân phận và kết cục tất nhiên của họ. Tôi cảm thấy như mình là một
vị thần vận mệnh sắp đặt nên lịch trình đầy ý vị của từng cuộc đời nhân vật.
Khi ấy, số phận tôi thì bị người khác nắm giữ, còn tôi thì lại nắm giữ số phận
của một số “nhân vật” khác. Việc trước là đau khổ, việc sau là hạnh phúc.
Thường
mỗi nhân vật được tôi thiết kế cho mấy kiểu kết cục. Trong tiểu thuyết, nhân vật
có kết cục rồi mới được coi là hoàn thành. Đương nhiên tôi không biết trong tác
phẩm gốc, những nhân vật ấy có kết cục như thế nào, vì thế tôi bèn đem những phần
viết tiếp của mình kể cho những bạn bè khác nhau nghe mỗi người một cách. Phàm
cái kết cục nào khiến bạn bè cảm động thì tôi bèn nhận rằng trong nguyên tác nhất
định là như thế, tựa hồ viết như tôi thế mới là bản chuẩn, những người bạn được
nghe tôi kể tất nhiên cũng đều tin chắc như vậy chẳng chút nghi ngờ.
![]() |
(Nhà văn Phùng Ký Tài bên những chồng sách cũ) |
Sau Văn Cách, sách vở đều được xuất bản lại. Thường có những người bạn nói với tôi rằng: “Cuốn truyện anh kể gần đây tôi đọc rồi, nhân vật ấy đâu có chết! Kết thúc câu chuyện cũng không giống như anh kể …” Họ đến tìm tôi để “tính sổ”, nhưng cũng có những người bạn, nhìn khuôn mặt chỉ cười mà không đáp lời của tôi, nói: “Nhưng, kết thúc câu chuyện như anh kể cũng không tệ …”
Lúc
đầu, việc viết nốt những câu chuyện dở dang trong những quyển sách tàn ấy được
tôi thực hiện rất hăng say, bởi vì trong quá trình viết tiếp ấy, tôi tự nhiên
phải sử dụng kinh nghiệm cuộc sống của mình, vận dụng ra những chi tiết quý báu
nhất, độc đáo nhất, sinh động nhất trong cuộc sống của mình, phát huy hết trí
tưởng tượng nghệ thuật của mình. Mà, hưởng thụ trí tưởng tượng của mình mới là
say mê nhất. Đó là một thứ hưởng thụ riêng có của những người sáng tạo nghệ thuật.
Sau này, lại rất tự nhiên, tôi thoát li ra khỏi quỹ đạo câu chuyện của người
khác, mà tự mình bước đi. Trên thế giới đáng yêu nhất là giấy. Chỉ có giấy là
vô cùng vô tận, nó là khoảng trời không giới hạn, không kết thúc, cho văn học
tung hoành. Tôi bắt đầu trải từng trang từng trang giấy trắng tinh khôi không
tì vết lên mặt bàn, viết ra những câu chuyện riêng mình mình có mà tôi không thể
giấu nổi nó trong lòng nữa.
Viết
sách hạnh phúc hơn nhiều so với đọc sách.
Đọc
sách là thưởng thức người khác. Viết sách là đào xới chính mình. Đọc sách là được
người khác tắm gội cho mình, còn viết sách là một kiểu tự mình gột sạch cho
mình. Hai con mắt của người ta là để
nhìn người khác, nhưng còn cần thêm một con mắt để nhìn lại chính mình, thường
xuyên quan sát linh hồn ẩn sâu trong bản thân mình. Cùng với việc suy xét thế
giới, thì bạn cũng phải suy xét chính mình giống như vậy. Viết lách có thể khiến
cho bạn càng ngày càng công minh, càng nghiêm khắc, càng rộng lượng, càng thiện
lương hơn. Ích lợi trước hết tôi nhận được từ văn học là sự tái tạo linh hồn, tự
mình làm mới mình như vậy. Nếu không thì từ đâu mà bạn có được sự chân thành mà
văn học bắt buộc cần phải có?
Đọc
sách là hưởng thụ thành quả sáng tạo của người khác. Còn viết sách là tự mình
sáng tạo ra để cung cấp cho người khác hưởng thụ. Bản chất của văn học là từ
không đến có. Văn học loại bỏ không dung thứ đối với sự bắt chước. Từ nhân vật,
đề tài, cho đến hình thức, phương pháp, chưa cần nói là của người khác, thậm
chí ngay cả một tỉ dụ khéo léo nào mà chính mình đã từng sử dụng, cũng không
cho phép lại một lần nữa xuất hiện dưới ngòi bút của bạn. Khi tất cả các tế bào
của nó đều là mới sinh ra, thì mới có thể nói là bạn đã sáng tạo ra một sinh mệnh
mới. Như thế, bạn mới cung cấp cho thế giới này một nhân vật mới đầy sức hấp dẫn
và có giá trị nhận thức, nó chưa từng thực sự sống một ngày nào trên thế gian
này, nhưng lại có họ, có tên, có máu, có thịt, và trở thành hình tượng tồn tại
một cách sâu sắc trong tâm hồn biết bao nhiêu độc giả. Một số người từ con người
nhân vật ấy mà phát hiện ra người ở bên cạnh mình; Một số người từ cá tính của
nhân vật ấy mà phát hiện ra bản thân mình. Mọi người từ trong đó ấn chứng chính
mình, phản tỉnh sai lầm, tìm kiếm chỉ bảo, phát hiện giá trị của sinh tồn và
triết lí cuộc sống. Còn nữa, tất cả mọi sự vật trên thế giới được tái hiện lại
trong sáng tác của bạn, đều mang đầy màu sắc, mang đầy thanh âm, mang đầy hơi
thở của sự sống và tình cảm của bạn. Và tất cả những điều ấy lại đều được ra đời
trên cái bàn viết nhỏ hai, ba thước. Viết sách là một công việc khiến người ta
say mê biết bao nhiêu!
Trong
những ngày không có sách, thì tôi lại vừa bị bắt buộc, vừa bằng lòng tình nguyện
bước lên con đường ấy: đó chính là viết sách.
Không
sách thì viết sách. Mất mà lại được. Cuộc sống luôn để cho bạn mất đi thì ít,
mà thu lại được thì nhiều.
Chà,
chà, đây chính là điều mà tôi muốn nói: Mỗi dịp đi xa khỏi nhà, trong tay không
sách, tôi sẽ tìm mấy tờ giấy trải ra trên bàn. Đâu sợ gì trời mưa liền cả mười
hôm hay nửa tháng, tôi vẫn như thế, tràn đầy sinh lực, hai mắt sáng ngời, thần
thái không giảm, mà ngồi lì trong phòng được. Nhưng tôi không hề coi việc viết
lách ấy như một trò tiêu khiển. Mà tôi đang làm công việc thượng đế đã làm, ấy
là: Sáng tạo sinh mệnh!
(Châu Hải Đường dịch từ nguyên bản Trung văn)
Viết & Đọc, số Mùa
Hè 2023